EM LÀ CÔ GIÁO DẠY NGHỀ
Hơn hai mươi mùa phượng rồi anh nhỉ?
Em về đây gắn bó với trường nghề
Gởi tâm hồn cùng nhiệt huyết say mê
Với bục giảng, học trò, trang giáo án
Là cô giáo không có gì lãng mạn
Hướng dẫn thực hành, dạy dỗ, nâng niu
Làm chủ nhiệm em lo lắng thêm nhiều
Trò bỏ học nghe môi mình mặn chát
Những mùa lũ ngập đường đâu biết trước
Lòng âu lo mấy ai người hiểu được
Các em xa vẫn xuôi ngược đến trường
Sợ nước dâng chia cắt những đoạn đường...
Trường Dung Quất mỗi ngày ta đến lớp
Cũng là nơi kết nối những nhịp cầu
Duyên với nghề lắng đọng mãi đậm sâu
Trọn thanh xuân gởi trao miền đất ấy
Đời nghề giáo như bao người khác vậy
Cuộc sống áo cơm, vất vả, chắt chiu
Lo toan gia đình, bố mẹ đủ điều
Trường xa, lúc con đau lòng quặn thắt
Nghề " lái đò" được cuộc đời uỷ thác
Dù khó khăn, dẫu đôi phút xao lòng
Vẫn nhiệt tình truyền lửa bởi ước mong
Cho tuổi trẻ bao lớp người tiến bước
Cây Hướng Dương luôn hướng về phía trước
Như loài hoa em đã từng mơ ước
Kết hạt giống ươm mầm cho đất nước
Sẽ thành rừng nơi mảnh đất cằn khô
Lòng buâng khuâng nhìn trò nhỏ ngây thơ
Trải thời gian trưởng thành theo ngày tháng
Tình yêu nghề lắng sâu như mưa nắng
Thấm cây đời cho hoa trái xanh tươi
Đã bao mùa bụi phấn trắng rơi rơi
Tóc em ngả hai màu theo năm tháng
Nhưng tình yêu không hề là giới hạn
Ta yêu người ta mãi lớn lên thêm!
Thân Thanh